Xin chào thế giới! Đây là nước Mỹ. Chúng ta có thể có mối bận tâm bất thường với “Doctor Who and Benedict Cumberbatch” , nhưng nó không có nghĩa bạn sẽ bắt gặp chúng tôi “cuồng nhiệt” với bất kỳ sự “cuốn hút” nào. Đây là vùng đất (có giới hạn) dành thời gian cho các kỳ nghỉ và các trận bóng với sự chấn động, và chúng tôi đã nuôi dưỡng phong cách nói mạnh mẽ của người Mỹ xuất phát từ trước năm 1776, mặc cho bất kỳ giả định nào bạn đưa ra về cách nói Anh-Anh và Anh-Mỹ.
Nước Mỹ đã trải qua rất nhiều khó khăn để khẳng định nền độc lập, nhưng đó không phải là tất cả việc chúng tôi từ chối đón nhận các ngôn ngữ địa phương “đa sắc” ở bên kia bờ, là điều cần thiết cho kết cục của sự nổi loạn ở lứa tuổi thanh thiếu niên. Sự phân biệt giữa tiếng Anh-Mỹ và tiếng Anh-Anh cũng là một kết quả của bậc phụ huynh kinh thường con cái của họ. Thực tế, tiếng Anh hiện đại thậm chí không còn là điều gì cho đến sau cuộc Cách mạng Mỹ. Hơn nữa, một số từ chúng tôi vẫn dùng theo phong cách Mỹ (như là “junk” và “cabin”) trước đây là những từ thuần Anh mà giờ đây không còn ưa chuộng ở Anh Quốc nữa.
Tuy nhiên, nếu như chúng ta có góc nhìn hoàn toàn thực tế về nó, thì theo nhiều cách khác nhau, sự khác biệt giữa tiếng Anh-Mỹ và tiếng Anh-Anh là kết quả tự nhiên của những gì diễn ra khi ngôn ngữ biến đổi ở các góc độ riêng biệt của thế giới. Tiếng Anh-Mỹ thu nhận những từ xuất phát từ ngôn ngữ bản địa như “maize” and “canoe”, cũng như tiếng Hà Lan, tiếng Đức và hầu như bất kỳ ngôn ngữ nào khác đã từng được phổ cập ở khu vực của chúng tôi.
Khi bạn loại bỏ các dấu hiệu rào cản của chính trị và thời gian, bản thân ngôn ngữ là một thể loại liên tục và không có cách nào để định nghĩa rằng khi mà “tiếng Mỹ” trở thành một phong cách nói hoàn toàn. Thay vào đó, chúng tôi chỉ có thể cung cấp các dịch vụ giúp đỡ hữu ích và các ví dụ trong suốt quá trình sử dụng lối nói này. Ở đây, dành cho việc chỉnh sửa của bạn, là một dòng thời gian đơn giản được viết bởi hai văn phong khác biệt:
? Thời kỳ Tiền Thuộc Địa: tiếng Pidgin hàng hải được sử dụng bởi các nhà thám hiểm đời đầu để giao tiếp với các người bản địa, là một trong những cách nói thuần túy đầu tiên của “kiểu Mỹ”. Trong cuốn Lịch sử của tiếng Anh kiểu Mỹ, J.L. Dillard lưu ý rằng vào thời điểm những người Hành hương đầu tiên đặt chân đến Massachusetts, đã có những người bản xứ ở đây có thể giao tiếp hiệu quả với họ bằng tiếng Anh. Các nô lệ cũng có cách nói tiếng Anh của riêng họ đến từ vùng hàng hải Tây Phi.
Các khu vực Mỹ Thuộc Địa: theo nhà ngôn ngữ học Mary Linn, làm việc tại Trung tâm Di Sản Văn hóa và Đời sống Dân Gian Smithsonian, người dân ở Anh Quốc đã nhận biết được “những sự kỳ quặc trong cách nói tiếng Anh của người Mỹ qua một thế hệ người thực dân đi đến đây”.
? Năm 1775: Samuel Johnson xuất bản cuốn Từ Điển của Ngôn ngữ Anh, bắt nguồn từ những nỗ lực sớm nhất để đưa ra các tiêu chuẩn nói tiếng Anh ở châu Âu.
? Sau năm 1776: người Anh Quốc bắt đầu cải tiến cách nói của họ. Trong tiếng Anh đơn giản, điều này có nghĩa họ bỏ âm “r” ra khỏi các từ như “cả” và “hard”. Sự thay đổi lớn nhất diễn ra ở phía Nam Anh Quốc, và chủ yếu là các tầng lớp thượng lưu. Chất giọng “sang” cuối cùng đã được chuẩn hóa và dạy cho những người muốn phát âm thời thượng và có địa vị cao. Người Mỹ vẫn tiếp tục cách phát âm nhấn mạnh phụ âm R (rhotic) trong hầu hết các âm, nhưng một người thuộc địa cũ, đặc biệt là những người sống ở các thành phố cảng như Boston, Richmond, Charleston và Savannah, đã chấp nhận sự ảnh hưởng này.
? Năm 1806: Noah Webster xuất bản cuốn từ điển đầu tiên của người Mỹ, A Compendious Dictionary of the English Language. Webster (thường được biết đến là Merriam-Webster) là công cụ mạnh mẽ trong việc tiêu chuẩn hóa tiếng Mỹ, nhưng nhiều nỗ lực trước đây nhằm đơn giản cách nói tiếng Anh lại bị chế giễu. Trong công việc đầu tiên, ông ấy đề xuất “tung” cho “tongue” and “wimmen” cho “women.” Mặc dù bị coi như “một kẻ mất trí không có thuốc chữa” và “kẻ rẻ tiền tồi tệ”, nhưng ông ấy vẫn tin rằng việc khẳng định nền văn hóa của nước Mỹ là rất quan trọng và ông ấy tin rằng các từ nên được đánh vần theo cách mà chúng thực sự được phát âm.
? Năm 1828: Webster xuất bản cuốn Từ điển Tiếng Anh của người Mỹ thành công hơn rất nhiều và nhận về nhiều ghi nhận cho việc ghép âm “u” của “colour” và “re” trong “theatre”, cũng như thay đổi “defence” sang “defense”, “catalogue” sang “catalog” và nhiều từ khác. Từ điển của Webster còn chứa đựng hơn 70.0000 từ (so với khoảng 40.000 từ trong từ điển của Johnson)
Đối với Anh Quốc, họ cuối cùng đã bỏ chữ “k” trong những từ như “magick”. Tuy nhiên các thay đổi khác diễn ra ở Mỹ đã bị coi thường. Những người Anh chính gốc đã thực sự linh hoạt trong việc phát âm như “colour” và “theatre”, nhưng đó là trước khi được coi là người Mỹ.
? Năm 1908: Cuốn sách hướng dẫn về các văn phong Anh, The King’s English, quyết định sử dụng dấu ngoặc kép đơn cho các trích dẫn thông thường, dùng dấu ngoặc kép đôi để trích dẫn các lời trích dẫn, để có thể làm cho câu văn hợp lý hơn. Lý do để tuân theo cuốn sách này cũng tạo ra động lực để người Anh đặt dấu chấm và dấu phẩy bên ngoài dấu ngoặc kép.
? Năm 1919: H.L. Mencken xuất bản cuốn The American Language, một cuốn sách về ngữ pháp của tiếng Anh-Mỹ và là một hình thức để bảo vệ “đặc ngữ Mỹ” chống lại các thói quen hợm hĩnh của tiếng Anh (theo quan điểm của anh ta). Một số nhà ngôn ngữ học đã sớm đi theo luận điểm này vào đầu những năm 1920 với cuốn sách “Bản Đồ Ngôn Ngữ của New England” – đây là một trong những nỗ lực đầu tiên chính thức ghi nhận một ngôn ngữ địa phương của một khu vực. Đây là một phần của quá trình củng cố nền văn hóa lớn về việc khẳng định tiếng Anh “người Mỹ” ngay sau Thế Chiến thứ Nhất.
? Năm 1922: Hạ nghị sĩ Washington J. McCormick giới thiệu một dự luật cho Quốc Hội để chính thức chọn “Ngôn ngữ quốc gia và chính thức” là “ngôn ngữ Mỹ”. Dự luật không được thực hiện rộng trên cả quốc gia, nhưng một bang của Illinois đã thành công trong việc chỉ định riêng “tiếng Mỹ” làm ngôn ngữ riêng của mình vào năm đó. Tuy nhiên, Luật chưa bao giờ thực sự có hiệu lực, nên nó được sửa đổi vào năm 1969.
? Hậu Thế Chiến Thứ 2: Tiếng Anh kiểu Mỹ, giống như các thể loại du nhập văn hóa khác của nó, trở nên “tuyệt vời”. Trong khoảng những năm 1960, có vẻ như Vương Quốc Anh sắp bỏ cách phát âm của “colour” và “centre”.
? Những năm 2000: Các ngôn ngữ tiếp tục tồn tại song song với nhau, nhưng không còn tồn tại trong các tổ chức ngầm. Trong những năm 200, Vương Quốc Anh sử dụng cách phát âm của người Mỹ khoảng 11% trên phần lớn ngôn ngữ, trong khi đó người Mỹ sử dụng cách nói của người Anh 10% trên phần lớn ngôn ngữ.
Rõ ràng, có một số lo lắng rằng tiếng Anh kiểu Anh có đang trở nên bắt chước phong cách trực tiếp, tiết kiệm của tiếng Anh kiểu Mỹ không. Nhưng ngày nay, thực tế cho thấy chúng ta có xu hướng bị tác động cảm xúc theo số đông.
________________________________
Xin chân thành cảm ơn tác giả vì những chia sẻ vô cùng bổ ích!
- Theo: babbel
- Người dịch: Phạm Thư Lê
- Khi chia sẻ phải trích dẫn nguồn là “Người dịch: Phạm Thư Lê – Nguồn iVolunteer Vietnam”
Post Views:
525
Shortlink: https://ivolunteervietnam.com?p=97891
Trong quá trình tổng hợp và chia sẻ thông tin, các tình nguyện viên/ cộng tác viên/ thành viên rất khó tránh khỏi thiếu sót. Rất mong được độc giả cảm thông và góp ý tích cực để giúp iVolunteer Vietnam ngày một hoàn thiện & phát triển.
Tin công nghệ, điện thoại, máy tính, ô tô, phân khối lớn, xu hướng công nghệ cập nhật mới nhất