Làm Thế Nào Để Tìm Được Dũng Khí?

“Tương lai không bao giờ đến. Cuộc sống luôn luôn là bây giờ. ” ~ Eckhart Tolle

“Hãy nhảy, và lưới sẽ bắt lấy bạn.” “Nhảy, và lưới sẽ xuất hiện.”

Phần viết này là minh chứng cho lập luận sau: KHÔNG có cái lưới nào cả.

Trước khi tôi đưa ra lý do của mình, hãy chịu đựng tôi một chút trong khi bản ngã của tôi làm xáo trộn những lần tôi đã nhảy (nhưng cái lưới không bao giờ xuất hiện).

  1. Tôi từ bỏ vai trò tiếp thị được trả lương cao của mình và đi khắp thế giới để theo đuổi một công việc nhân đạo trong mơ. Tôi đã thất bại trong cuộc phỏng vấn xin việc, thất nghiệp và tuyệt vọng ở một đất nước xa lạ.
  2. Tôi đã đầu tư một số tiền tiết kiệm của mình vào việc thành lập một trang thương mại điện tử trực tuyến bán các sản phẩm hữu cơ nhưng được chẩn đoán mắc bệnh ung thư máu ngay sau khi ra mắt và phải từ bỏ nó.
  3. Tôi đã dấn thân vào ngành chăm sóc sức khỏe để cố gắng chữa lành căn bệnh ung thư của mình. Không có gì hiệu quả, và tôi đã kết thúc với loại thuốc mà tôi đã cố gắng hết sức để tránh.
  4. Tôi đã dồn cả trái tim và tâm hồn của mình vào một cuốn hồi ký nhưng cho đến nay, tôi chỉ nhận được những lời từ chối tốt đẹp từ ngành xuất bản.

Được rồi, tôi rất vui vì đã nói ra được.

☄️ Điểm số 4, hoàn cảnh sống hiện tại của tôi, khiến tôi nghĩ về “cái lưới”.

Việc viết hồi ký của tôi có cảm giác khác ở điểm 1, 2 và 3. Không có kết quả gì liên quan đến quá trình viết lách cả. Tôi đơn giản chỉ ngồi xuống viết những khát vọng, mong đợi và những nhận thức đến từ bên trong. Bốn năm viết lách phát sinh từ đó, khá tự nhiên, thành một cuốn sách. Chẳng có suy nghĩ nào về cái lưới. Tôi chỉ viết thôi.

Cái lưới đã đến ngay sau đó.

Nó đến khi tôi vừa viết xong cuốn hồi ký của mình, và người ta bảo tôi xuất bản nó.

Cái lưới xuất hiện khi tôi bắt đầu nghiên cứu về ngành xuất bản và những điều nên làm và những điều không nên làm.

Nghiên cứu của tôi bắt đầu hình thành một nhận thức. Nhận thức đó bắt đầu phát triển một niềm tin. Niềm tin đó nói rằng: được một đại lý văn học và nhà xuất bản truyền thống ký hợp đồng nghĩa là bạn “đã thành công”. Bạn là người thành công về mặt văn học. Niềm tin đó ngày càng lớn mạnh với mọi blog ngành tôi đọc và podcast tôi đã nghe. Những sợi dây niềm tin ngày càng dày và đan xen vào nhau, hình thành thứ mà tôi cho là cái lưới. Một cái lưới dưới dạng thỏa thuận sách từ một trong năm nhà xuất bản hàng đầu.

Đầu óc tôi quay cuồng và lặp lại với suy nghĩ sau: Nếu tôi đủ can đảm để chia sẻ câu chuyện của mình, nếu tôi nhảy, cái lưới sẽ bắt lấy tôi, tôi sẽ nhận được một hợp đồng mua sách.

Tôi đã tin vào suy nghĩ đó. Và tôi đã dũng cảm. Tôi đặt mình ra khỏi đó. Tôi đã nhảy.

Nhưng, như tôi viết, tôi vẫn chưa bị sa vào lưới nào.

Bản ngã của tôi nhìn lại điểm 1 đến điểm 4 và hét lên, “THẤT BẠI! Cái lưới không bao giờ bắt được tôi. Tập trung vào những thứ nhỏ nào!

Rất dễ bị mắc kẹt trong luồng suy nghĩ đó. Nơi đó rất quen thuộc. Gần như là có một sự thoải mái hiện hữu tại đó. Bản ngã che phủ tôi bằng sự an toàn được nhận thức — sự an toàn dưới dạng nhỏ bé và yên tĩnh còn lại.

Nhưng rồi tôi nhớ ra có một khía cạnh khác của bản thân. Một nơi vượt ra ngoài bản ngã và thậm chí cả suy nghĩ. Nó là cốt lõi của tôi. Bản chất của tôi. Phần đúng đắn nhất, chân thực nhất. Khi tôi dành thời gian cho khoảng lặng, tôi nhớ về nơi đó. Tôi đưa nhận thức vào hiện tại (mà không bám vào quá khứ hay suy diễn tương lai) và nhận được sự tĩnh lặng. Suy nghĩ về cái lưới tiêu tan khi tôi làm điều đó.

Từ đây, tôi thấy rằng cái lưới chỉ là một khái niệm trong tương lai. Nó không chỉ là suy nghĩ về một điều gì đó tuyệt vời sẽ xảy ra trong một thời gian xa xôi nào đó. Cái lưới luôn chỉ là suy nghĩ về sự thành công sẽ như thế nào: giải cứu thế giới, một công việc kinh doanh phát đạt, chữa khỏi một căn bệnh nan y, và bây giờ là một cuốn sách bán chạy nhất.

Nhưng tự do được tìm thấy ngoài những suy nghĩ về cuộc sống nên như thế nào. Và mỗi ngày, tôi trở về nhà ở nơi đó, nhà của chính mình. Tôi bị kéo vào bản ngã. Tôi quay lại. Tôi bị cuốn vào dòng suy nghĩ. Và tôi nhớ.

Khi bản chất thực sự của tôi phù hợp với thời điểm hiện tại, tôi sẽ thấy rõ mình phải làm gì.

Một số khoảnh khắc con tôi muốn chơi đùa. Và đôi khi, tôi cảm thấy được gọi để gửi lời mời chào đến một đại lý văn học. Cảm giác muốn đầu hàng với bất cứ điều gì trước mặt tôi. Khi tôi đang đắm chìm với cuộc sống, không có cái lưới nào cả. Hoặc hơn thế, cái lưới không còn là kết quả nữa mà là sự tin tưởng sâu sắc rằng mọi thứ sẽ diễn ra như bình thường.

Tôi không biết cuốn sách của tôi sẽ được xuất bản như thế nào. Tất cả những gì tôi biết là nếu tôi tiếp tục quay trở lại thời điểm hiện tại, những bước đi tưởng như nhỏ bé đó sẽ mở đường cho tâm hồn tôi sống với mục đích thực sự của nó: mang nhận thức vào hiện tại và sống cuộc sống từ nơi đó.

Chẳng có cái lưới nào ở đó. Chỉ có những bước nhỏ được đánh thức. Một số bước là bình thường. Một số khiến chúng ta rất dễ bị tổn thương. Đó là thứ mà sau đó chúng ta có thể cảm thấy giống như một bước nhảy vọt của niềm tin. Nhưng tôi không còn coi những khoảnh khắc đó là một bước nhảy vọt nữa.

Nhìn lại thì đó chỉ là một bước, một sải chân đơn giản trên con đường trở về nhà của chính tôi. Từng bước từng bước dễ bị tổn thương, từng khoảnh khắc có ý thức, đó là cách tôi cảm nhận được toàn bộ. Tất cả đều hoàn hảo, ngay cả khi có một lá thư từ chối để khởi động.

———————

Xin chân thành cảm ơn tác giả vì những chia sẻ vô cùng bổ ích

Shortlink: https://ivolunteervietnam.com?p=81231

Trong quá trình tổng hợp và chia sẻ thông tin, các tình nguyện viên/ cộng tác viên/ thành viên rất khó tránh khỏi thiếu sót. Rất mong được độc giả cảm thông và góp ý tích cực để giúp iVolunteer Vietnam ngày một hoàn thiện & phát triển.

Latest breaking 24h news around the world Internet Explorer Channel Network


Kênh khám phá trải nghiệm của giới trẻ, thế giới du lịch - ALONGWALKER