Tại Sao Tôi Trì Hoãn Và Làm Thế Nào Tôi Có Thể Đánh Bại Nó?

Tại sao tôi trì hoãn, đặc biệt, khi tôi biết rõ sẽ tốt hơn khi tôi không làm vậy?

Tại sao tôi cảm thấy có một sự thôi thúc để làm một cái gì đó khác khi tôi bắt đầu làm một cái gì đó quan trọng?

Tôi có thể thực hiện những bước nào để tiến lên phía trước?

Nếu điều này nghe có vẻ giống bạn, hãy tiếp tục đọc!

Chúng ta đang đặt câu hỏi sai, và tôi cũng có tội như bất cứ ai. Nó không phải là, “Tại sao tôi trì hoãn những điều tôi thực sự muốn hoặc cần phải làm?” Câu hỏi thực sự mà chúng ta phải tự hỏi mình là, “Tôi nhận được phần thưởng thú vị gì cho việc tránh làm những gì tôi cho là quan trọng?”

Câu trả lời của chúng ta có thể khác nhau nhưng xem bất kỳ (hoặc tất cả!) trong số này mà bạn áp dụng

  • Tôi có thể thoải mái.
  • Tôi phải lo lắng.
  • Tôi phải bảo vệ giấc mơ của mình.
  • Tôi có thể tránh đưa ra quyết định.
  • Tôi tiếp tục nhỏ bé.
? Tại Sao Tôi Trì Hoãn?

Chúng ta hãy xem xét lý do tại sao chúng ta trì hoãn.

? Tôi có thể thoải mái… Sợ thất bại/ sợ buông bỏ

Có phải chúng ta đang bỏ qua cú huých để thực hiện một bước quan trọng, và thay vào đó, giữ vững những gì quen thuộc? Cắt tỉa là một phép ẩn dụ tôi viết thường xuyên bởi vì nó có rất nhiều sức mạnh.

Chúng ta thường rất sợ buông bỏ – về một cái gì đó, một ai đó, có thể là một công việc nào đó không còn có ích- đến nỗi chúng ta sẽ bám vào những cành cây sắp gãy.

Ý nghĩ về sự trống rỗng dường như tồi tệ hơn nhiều so với chính cái chết. Tuy nhiên, khi chúng ta buông bỏ những gì không còn được việc và những gì đang làm cạn kiệt năng lượng và tài nguyên của ta, chúng ta nhường chỗ cho sự phát triển mới. Thông thường nó tốt hơn nhiều so với những gì chúng ta có thể tưởng tượng!

Có lẽ chúng ta sợ thất bại nên chúng ta không bao giờ thử? Đôi khi cách duy nhất để biết những việc chúng ta có khả năng là đẩy lùi giới hạn của chúng ta. Chúng ta sẽ vui mừng trong việc hoàn thành những mục tiêu chúng ta đặt ra, hoặc ta sẽ tìm ra những gì tốt nhất của mình vào bất kỳ ngày nào.

Nếu chúng ta không đạt được kỳ vọng của mình, chúng ta có thể ăn mừng rằng chúng ta đã làm hết sức mình. Khi chúng ta tiếp tục đẩy rộng giới hạn của mình, chúng ta có thể không đạt được mục tiêu, nhưng chúng ta sẽ tiếp tục phát triển trong quá trình này.

Tôi thà đánh giá quá cao bản thân và tìm ra giới hạn của mình hơn là đánh giá thấp chính mình và không bao giờ phát huy hết tiềm năng của mình. Les Brown nói: “Hãy ngắm bắn mặt trăng. Ngay cả khi bạn bỏ lỡ, bạn sẽ hạ cánh giữa những vì sao.”

Don Ward nói, “Nếu bạn định nghi ngờ điều gì đó, hãy nghi ngờ giới hạn của bạn.” Nếu bạn nghĩ rằng bạn có thể, bạn có thể đúng. Nếu bạn nghĩ rằng bạn không thể và không bao giờ thử, bạn chắc chắn đúng!

? Tôi có thể giữ cho giấc mơ của mình còn nguyên vẹn… Nỗi sợ mất hy vọng

Tại sao một con đà điểu lại cắm đầu vào cát? Tôi không biết, nhưng lý do con người làm điều đó  lại dễ dàng để tìm ra hơn một chút. Chúng ta có thể muốn một cái gì đó rất mãnh liệt, nhưng chúng ta không theo đuổi nó bởi vì nếu chúng ta thất bại, chúng ta sẽ mất giấc mơ của mình.

Chúng ta thà ở lại thoải mái trên những chiếc ghế dài ấm cúng của mình, mơ ước, hy vọng, cầu nguyện, ước muốn và tự hỏi, “Sẽ như thế nào khi làm điều đó?” Thay vào đó, chúng ta có thể tự hỏi, “Làm thế nào tôi thực sự sẽ làm điều đó?”

Có lẽ giấc mơ đó là tất cả những gì chúng ta có? Có lẽ danh tính của chúng ta bị tổn thương nặng nề trong giấc mơ đó đến nỗi chúng ta không thể đủ khả năng để đánh mất nó? Có lẽ chúng ta vùi đầu mình trong cát về một công việc hoặc mối quan hệ bởi vì chúng ta biết từ sâu thẳm, nó không đúng, nhưng chúng ta không muốn thừa nhận nó, ít hơn nhiều làm bất cứ điều gì về nó.

Chúng ta ngắt kết nối với một phần của chúng ta biết sự thật, vì vậy chúng ta không phải ra khỏi vùng thoải mái của mình và hành động. Một khi chúng ta có nhận thức, rất khó để quay trở lại sự thiếu hiểu biết hạnh phúc.

Nhận thức có thể dẫn đến sợ hãi nhưng cách chữa trị cho nỗi sợ hãi luôn luôn là hành động! “Tôi sợ!” Dù sao cũng làm đi. “Tôi có thể thất bại!” Dù sao cũng hãy làm điều đó, bởi vì dù bằng cách nào, bạn sẽ phát triển. “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó không còn làm việc?” Nó chắc chắn sẽ không hoạt động nếu bạn không thử, nhưng nếu nó hoạt động thì sao?

“Tôi sẽ là ai nếu giấc mơ của tôi không thành công?” Tôi không biết, nhưng bây giờ bạn là ai, với một bài hát vô danh trong trái tim bạn? Cá nhân, tôi thà vùi đầu mình trong những đám mây, thử những thứ khác nhau, hơn là bị chôn vùi trong cát, không cố gắng gì cả.

? Tôi chìm trong trạng thái lo lắng, điều quen thuộc hơn là bình tĩnh … Sợ những điều chưa biết

Đã bao nhiêu lần bạn nói, “Ngày mai, cuối cùng tôi sẽ bắt đầu dự án lớn đó.”, nhưng sau đó ngày mai đến và bạn hành động chống lại dự định tốt nhất của bạn?

Tất cả những lựa chọn không chủ ý này có thể khiến chúng ta tràn ngập sự thất vọng về chính mình, thiếu hy vọng rằng chúng ta sẽ hành động theo cách phản ánh mong muốn thực sự của chúng ta.

Làm thế nào chúng ta có thể cho phép sự vĩ đại bên trong mình được thể hiện đầy đủ trong khi những đám mây đen của sự lo lắng và xấu hổ liên tục lơ lửng trên một góc trong cuộc sống của ta? Ahh, nhưng có lẽ đó là vấn đề?

Bằng cách tránh những gì thực sự quan trọng, chúng ta có thể thường xuyên phá hoại cuộc sống của mình và tiếp tục cảm thấy bản thân thật nhảm nhí. Tôi hy vọng một số bạn đang tự hỏi, “Và làm thế nào đó có thể là một khoản trả giá, chính xác?” Thật điên rồ, tôi biết, nhưng đôi khi cảm thấy tốt có thể mang lại những cảm giác tồi tệ đối với một số người trong chúng ta. Vì vậy, chúng ta làm những điều tồi tệ để cảm thấy tốt hơn. Hả?

Nếu chúng ta đến từ một nền tảng của sự hỗn loạn, sự bình tĩnh có thể có vẻ đáng sợ. Bằng cách giữ cho sự lo lắng và bất hạnh đều đặn chảy trôi trong cuộc sống của chúng ta, chúng ta có thể thu được lợi ích từ  bất cứ điều gì khác làm tổn thương chúng ta. Nói cách khác, chúng ta có thể cảm thấy chúng ta có thể kiểm soát sự phá hoại dễ dàng hơn thành công.

Và điều này trở thành một phương tiện tự bảo vệ bản thân khỏi nỗi sợ hãi về những điều chưa biết (tốt hay xấu). Không có gì và không ai có thể làm hỏng ngày của chúng ta nếu chúng ta tự mình làm tốt công việc đó! Nếu điều này mô tả bạn, có lẽ đã đến lúc mạo hiểm và thử một cái gì đó khác lạ?

Tôi đã mạo hiểm ra khỏi vùng thoải mái hỗn loạn của mình một vài lần và bầu trời vẫn chưa sụp xuống. Tôi đang học cách cảm thấy tốt và lỗ hổng đó thực sự có thể được lấp đầy một cách tuyệt vời. Bài tập một (dưới đây) là rất quan trọng.

? Tôi tránh đưa ra quyết định… Sợ sai lầm/còn được biết đến là Chủ nghĩa hoàn hảo

“Perfectionism” (chủ nghĩa hoàn hảo). Chính từ này thậm chí còn nghe có vẻ cứng nhắc và ràng buộc. Một số người trong chúng ta có thể kéo dài việc thực hiện bất kỳ hành động quan trọng nào cho đến khi chúng ta viết toàn bộ kịch bản và chúng ta có mọi thứ được thực hiện đến chi tiết cuối cùng.

Mặc dù cuộc sống có thể xảy ra theo cách chúng ta lên kế hoạch, thường xuyên hơn hoặc không, chúng ta sẽ phải hành động mà không biết mọi thứ sẽ diễn ra như thế nào.

Một cách tôi học được rằng chủ nghĩa hoàn hảo đang kiểm soát tôi là bằng cách xem xét từ vựng của tôi khi tôi nói chuyện với chính mình. “Nên” và “cần thiết phải làm” là một dấu hiệu tốt cho thấy tôi đang cố gắng ép buộc cho ra một kết quả cụ thể hoặc bắt bản thân làm điều gì đó mà tôi không thực sự muốn làm.

Đôi khi giọng nói nên trở nên vang lớn, nó nhấn chìm tất cả những mong muốn và nhu cầu thực sự của tôi. Tôi cảm thấy tê liệt trong sự choáng ngợp, vật lộn với những gì tôi nên làm so với những gì tôi có thể muốn làm, vì vậy tôi gần như bị “đóng băng” và không làm gì cả.

Hoặc là điều đó hoặc tôi tự lừa mình nghĩ rằng tôi đang hành động khi tôi thực sự chỉ khiến bản thân bận rộn với các nhiệm vụ “quan trọng” khác như dọn dẹp “hộp thư đến” của tôi hoặc lạc lối trên các phương tiện truyền thông xã hội trong nhiều giờ.

Tôi đang tiến bộ trong việc học cách đánh đổi trong “Tôi nên” và thay vào đó, tự hỏi bản thân, “Trong thời điểm này, tôi thực sự muốn làm gì?” Tôi thường có câu trả lời ngay lập tức. Khi tôi có thể làm trung gian cân bằng giữa mong muốn và nhu cầu của mình, và phân biệt nếu có bất kỳ giá trị nào trong tiếng nói “nên”, tôi có thể khai thác dòng chảy tự nhiên của chính mình và hành động, mà không do dự.

? Tôi có thể trở nên bé nhỏ… Sợ thành công

Tất cả chúng ta đều đã nghe câu nói, “Chúng ta không bao giờ được cho nhiều hơn những gì chúng ta có thể xử lý.” Tôi luôn áp dụng điều đó vào những tình huống khó khăn và những thời điểm khó khăn, nhưng gần đây tôi đã nghe ý tưởng rằng nó cũng đúng với tài năng, tiềm năng của chúng ta, và từ đó, cả số phận của ta.

Nỗi sợ thành công cũng thực tế như nỗi sợ thất bại. Đây có thể là lý do tại sao một số người trong chúng ta liên tục tránh thực hiện các bước quan trọng tiếp theo.

Trong bài phát biểu nhậm chức nổi tiếng của Nelson Mandela, ông đã trích dẫn một câu nói của Marianne Williamson:

Nỗi sợ hãi sâu sắc nhất của chúng ta không phải là chúng ta thiếu thốn. Nỗi sợ hãi sâu sắc nhất của chúng ta là chúng ta mạnh mẽ vượt quá giới hạn.

Đó là ánh sáng của chúng ta, không phải bóng tối đang dọa nạt ta. Chúng ta tự hỏi: “Tôi là ai để rực rỡ, lộng lẫy, tài năng và tuyệt vời?” Trên thực tế, bạn không phải là ai? Bạn là một đứa con của Chúa. Trò chơi nhỏ của bạn không phục vụ được cả thế giới.

Không có gì giác ngộ về việc co lại để những người khác sẽ không cảm thấy bất an khi ở xung quanh bạn. Tất cả chúng ta đều có nghĩa là để tỏa sáng, như cách bọn trẻ làm. Chúng ta được sinh ra để thể hiện vinh quang của Thiên Chúa ở bên trong chúng ta.

Nó không chỉ ở một số người trong chúng ta; nó ở trong tất cả mọi người và khi chúng ta để ngọn đèn của chính mình tỏa sáng, chúng ta vô thức cho phép người khác làm điều tương tự. Khi chúng ta được giải phóng khỏi nỗi sợ hãi, sự hiện diện của chúng ta sẽ tự động giải phóng người khác.

Vai diễn lớn nhất mà chúng ta sẽ đóng trên sân khấu của cuộc sống là chính chúng ta! Chúng ta không được sợ, tin tưởng và đi theo sự vĩ đại bí ẩn bên trong mình, bất kể nó bí ẩn đến nhường nào, không thể đoán trước hoặc đáng sợ như thế nào.

Sự thay đổi sẽ xảy ra với tốc độ mà chúng ta có thể xử lý. Tôi là tất cả của tôi, bạn là tất cả của bạn, vốn đã đi kèm với những trang bị mà mỗi chúng ta sẽ phải là người có đầy đủ. Là tất cả những gì ta cần trở thành, để cho tất cả chúng ta nổi lên bề mặt cho cả thế giới nhìn thấy không bao giờ là một sai lầm.

Đó là con người chúng ta được sinh ra để trở thành và đó là vai trò của chúng ta trong bản giao hưởng của cuộc sống. Mặc dù điều này không xảy ra qua một đêm, tất cả chúng ta có thể đi đúng hướng ngày hôm nay bằng cách trung thực và tự hỏi liệu chúng ta có đang trốn tránh hay không.

? Giải pháp

Tiến về phía trước là một sự lựa chọn. Tuy nhiên, hiểu lý do tại sao chúng ta trì hoãn dẫn đến sự đồng cảm bản thân lớn hơn, giúp chúng ta khám phá những gì chúng ta cần trước khi tiến bộ thực sự có thể được thực hiện. Chỉ khi đó chúng ta mới cho phép mình hành động theo mục tiêu và ước mơ của mình.

? BÀI TẬP #1

Lập danh sách tất cả mọi thứ bạn đang tránh hoặc trì hoãn. Chúc mừng! Nhận biết và thừa nhận là những bước đầu tiên. Bây giờ vẽ một dòng xuống giấy của bạn và đối với mỗi người, viết tất cả những nỗi sợ hãi có thể có của việc thực hiện một bước theo hướng của những gì bạn thực sự muốn.

Sau đó, hãy tự hỏi, “Niềm tin vô hình nào đang kìm hãm tôi?” Có lẽ đó là, “Nếu tôi hành động theo ước  mơ và nó không thành công, tôi sẽ trông thật ngu ngốc.” Hoặc, “Nếu tôi thành đạt, tôi sẽ không thể quản lý tốc độ của sự thành công.”

Không có câu trả lời đúng hay sai, đây chỉ là bạn tìm hiểu con người thật của bạn – nỗi sợ hãi, hy vọng, ước mơ và niềm tin vốn có của bạn. Trong cột thứ ba, hãy viết ra điều tồi tệ nhất có thể xảy ra nếu bạn tiến lên trong khu vực đó và đánh giá khả năng điều đó trở thành sự thật trên thang đo 1-10. Trong cột thứ tư, hãy ghi lại một bước nhỏ mà bạn sẵn sàng thực hiện và tên của một người bạn có thể nhờ cậy cho những nhiệm vụ và hỗ trợ.

Thật kỳ lạ, một hành động đúng đắn có thể giúp chúng ta tăng lòng tự trọng vừa đủ để đưa ra một quyết định đúng đắn khác. Với mỗi lựa chọn nhỏ, dường như không đáng kể, sự tự tin và lòng tự trọng bắt đầu trở lại.

Chúng ta tự động viên để tiếp tục. Trong khi đó, chúng ta nhắc nhở bản thân những gì chúng ta thực sự muốn và tại sao chúng ta làm điều này từ lúc đầu. “Tại sao” của chúng ta phải đứng trên đầu, thúc đẩy những nỗ lực của chúng ta.

? MẸO

Một mẹo khác là tập trung vào cuộc hành trình thay vì chỉ là kết quả cuối cùng. Nếu chúng ta tìm kiếm món quà – phần thưởng chỉ dành cho hành động nhỏ ngày hôm nay – chúng ta có thể có nhiều khả năng lao vào và làm điều đó.

Nếu chúng ta chậm lại và tận hưởng hoạt động, chúng ta có nhiều khả năng tìm thấy sự sẵn sàng để thực hiện bước đúng đắn tiếp theo. Hầu hết cuộc sống của chúng ta đều dành cho những con đường. Hãy vui vẻ đến đó!

Hãy nhớ rằng, những điều tốt đẹp cần có thời gian. Sống trong một xã hội mà thức ăn nhanh và lò vi sóng lên ngôi, mong muốn vốn có của chúng tôi để được dừng xe lại trước ô cửa sổ của trạm dịch vụ, có nó theo cách của chúng tôi là hấp dẫn hơn nhiều so với thực hiện các bước nhỏ hướng tới một thành tựu có ý nghĩa.

Nhưng chúng ta có một sự lựa chọn. Chúng ta có thể gạt bỏ những thôi thúc, mong muốn, ước mơ và mục tiêu sẽ tốn nhiều thời gian hơn một ngày, hoặc chúng ta có thể làm một điều nhỏ nhoi ngày hôm nay (và tiếp theo, và tiếp theo) để đưa chúng ta đến gần hơn với mục tiêu.

? BÀI TẬP #2

Hình dung nó sẽ cảm thấy tốt đẹp như thế nào khi chỉ cần làm điều đó (bất kể “nó” là gì). Hãy tưởng tượng được tự do khỏi những áp lực treo cao hơn cả đầu của bạn. Xem mục tiêu đã đạt được. Cho phép bản thân đắm mình trong ánh sáng của thành tựu, tự hào và thành quả cho những hành động của bạn. Điều đó không tuyệt vời sao?

Khi phần thưởng cho việc tránh né và cảm giác thoải mái bị lu mờ bởi phần thưởng có được khi hoàn thành nó, phạm vi giới hạn sẽ bị lật đổ và đột nhiên chúng ta sẽ có nhiều động lực để thoát ra khỏi mớ hỗn độn hơn là bị mắc kẹt. Chúng ta sẽ làm những gì cần thiết để cảm thấy tốt hơn và cải thiện tình hình của chúng tôi. Chúng ta sẽ tận hưởng cảm giác hoàn thành và để cuối cùng hành động ngay sau đó.

? Nói Tóm Lại

Không ai có thể cho chúng ta biết khi nào là thời gian để tiến về phía trước. Chúng ta phải ở lại bị mắc kẹt cho đến khi chúng ta trở nên tốt đẹp và sẵn sàng để có được thoát khỏi tình thế mắc kẹt. Khi chúng ta chơi đùa với một vấn đề, chúng ta sẽ giải quyết nó.

Chúng ta đã biết mình cần phải làm gì rồi. Trong khi đó, chúng ta có thể chấp nhận rằng chúng ta đang ở đúng nơi chúng ta phải đến, nhận được bài học và xây dựng động lực cần thiết để hành động.

Chẳng mấy chốc chúng ta sẽ làm điều đó và tự hỏi tại sao chúng ta chờ đợi lâu như vậy! Thông thường, nó không phải là một vấn đề lớn như chúng ta vẫn vẽ ra trong tâm trí mình… Và trong sự trì hoãn của ta. Chúc mừng thời điểm hoàn hảo của bạn!

____________________________

Xin chân thành cảm ơn tác giả vì những chia sẻ vô cùng bổ ích!

  • Theo: everydaypower.com
  • Người dịch: Lê Phương Hà
  • Khi chia sẻ cần phải trích dẫn nguồn là “Người dịch: Lê Phương Hà – Nguồn iVolunteer Vietnam”

Shortlink: https://ivolunteervietnam.com?p=66831

Trong quá trình tổng hợp và chia sẻ thông tin, các tình nguyện viên/ cộng tác viên/ thành viên rất khó tránh khỏi thiếu sót. Rất mong được độc giả cảm thông và góp ý tích cực để giúp iVolunteer Vietnam ngày một hoàn thiện & phát triển.

Latest breaking 24h news around the world Internet Explorer Channel Network


Kênh khám phá trải nghiệm của giới trẻ, thế giới du lịch - ALONGWALKER