3 Điều Học Được Từ Dalai Lama Đã Giúp Tôi Chữa Lành Tổn Thương
Tôi lớn lên trong một gia đình theo Giáo hội công giáo. Tuy nhiên, ông bà tôi lại không sùng đạo như những anh chị em khác của ông. Tôi đã cố gắng tìm kiếm câu trả lời liên quan đến tuổi thơ đầy đau thương trong chính đức tin của mình, nhưng dường như điều đó để lại cho tôi nhiều sự hoài nghi nhiều hơn là lời giải đáp. Mãi đến sau này, khi một nhà trị liệu có nói với tôi rằng tôi đã trải qua “quá nhiều sự khủng hoảng về niềm tin” thì tôi đã tìm hiểu và đọc những lời khuyên của các nhà cố vấn về tâm linh, tinh thần khác. Một trong những lời khuyên tuyệt nhất mà tôi từng nhận được về cách đối mặt, vượt qua tổn thương và giải quyết những điều trong cuộc sống đến từ Dalai Lama (Đạt-Lai Lạt-Ma). Dalai Lama là một danh hiệu được trao cho nhà lãnh đạo tinh thần quan trọng nhất của người dân Tây Tạng. Cái tên này bắt nguồn từ sự kết hợp của các từ trong tiếng Mông Cổ và tiếng Tây Tạng. Dalai là một từ mang nghĩa “biển cả” hay “lớn” trong tiếng Mông Cổ. Và từ བླ་མ trong tiếng Tây Tạng (phát âm: bla-ma) có nghĩa là bậc thầy hay đạo sư. Như vậy Dalai Lama có nghĩa là “Đạo sư với trí tuệ như biển cả”. Tôi cảm thấy tất cả chúng ta có thể học hỏi một chút từ ai đó, người có thể hiểu được những bí ẩn và sự rộng lớn của đại dương.1. Hiểu luật vô thường
Một số từ có ảnh hưởng lớn nhất mà tôi đọc được từ Dalai Lama là: “Nhận thức về sự vô thường và đánh giá cao tiềm năng con người sẽ đem đến cho chúng ta cảm giác cấp cách rằng phải sử dụng từng giây từng phút quý giá” – Dalai Lama. Luật vô thường cho rằng “cảm giác cứ xuất hiện rồi qua đi, xuất hiện rồi lại biến mất”. Tất cả những cảm giác ấy, mọi cảm xúc hay hoàn cảnh mà chúng ta gặp phải, đều chỉ là thoáng qua. Khi tôi còn trong độ tuổi thiếu niên, cố gắng tìm kiếm câu trả lời tại sao cả bố mẹ tôi đều không yêu thương tôi đủ để ở lại bên tôi, tôi đã không hiểu được luật vô thường. Khi sống với bà, người đã làm tổn thương tôi cả về thể xác và tinh thần, tôi cũng tự hỏi tại sao bà cũng không thương tôi, tôi đã không hiểu quy luật này. Tôi luôn cảm thấy cuộc sống này là không công bằng và số phận buộc tôi mãi mãi không nhận được sự yêu thương và những gì tôi mong muốn. Tôi không thể nhìn lại quá khứ của chính mình. Khi bạn trải qua tổn thương ngay từ giây phút đầu tiên mà bạn có thể nhớ lại, nhận ra rằng nó không phải vĩnh viễn là điều không thể. Khi tôi oà khóc nức nở với ông tôi, ông nghiêm nghị lắc đầu và chắp tay ôm đầu. Ông hít một hơi thật sâu và nói: “Con sẽ sớm 18 tuổi thôi, đến lúc đó con có thể rời đi và sống theo cách con muốn”. Tôi thật sự rất giận dữ khi nghe ông nói vậy, bởi tôi không thể mường tượng ra còn cách nào để sống nữa. Bà tôi thuyết phục tôi rằng tôi sẽ luôn cần bà bởi bà sử dụng tiền như công cụ giữ tôi ở bên. Bà quả là một chuyên gia về tội lỗi và sự thao túng. Và bây giờ, tuổi niên thiếu của tôi gắn với mơ ước được ra đi, nhưng không bao giờ thấy lối thoát. Tuy nhiên, có lối thoát đó, bởi không gì là mãi mãi. Điều gì đó có thể xảy ra trong một thời gian dài. Những thứ khác có thể có, nhưng chúng ta cuối cùng tất cả sẽ ra đi. Cái chết dạy tôi nhiều điều về luật vô thường. Cuối cùng, tôi đã 18 tuổi, tìm được mẹ và chuyển đến sống cùng bà. Rồi mẹ mất chưa đầy 6 tháng sau đó trong một vụ tai nạn ô tô. Anh rể tôi ra đi mãi mãi ở tuổi 20 vài năm sau đó. Rồi bố tôi mất sau đó vài năm, và tiếp đó là ông tôi. Những cái chết này làm tôi tan nát theo nhiều cách khác nhau, mang theo những mảnh ghép của tôi về họ. Tôi bắt đầu hiểu rằng cái chết là một sự thật của cuộc sống, không khác nhiều so với lúc ta chào đời. Để sống, bạn phải được sinh ra, và nếu bạn được sinh ra, thì thời gian của bạn ở đây trên trái đất này không phải là vĩnh viễn. Một số người trong chúng ta có vài năm; những người khác có sống trong nhiều thập kỷ, trong khi vẫn còn những người khác chỉ sống trong khoảnh khắc hoặc vài ngày. Đức Dalai Lama nói về cảm giác cấp bách đến từ nhận thức này và ý tưởng rằng nó sẽ mang lại cho chúng ta cảm nhận cấp bách khi nâng niu trân trọng từng giây từng phút. Lời dạy này đã dạy tôi chấp nhận rằng nỗi khổ và niềm đau cũng thoáng qua như niềm vui và sự mãn nguyện. Tôi không tin rằng đây là một giấy phép để sống cuộc sống mà không quan tâm đến những hậu quả mà các quyết định của chúng tôi sẽ mang lại, bởi vì bạn có thể phải đối phó với những điều đó, nhưng thay vào đó hãy cố gắng và đảm bảo rằng tôi đã làm một việc mỗi ngày để tiến gần đến ước mơ hoặc một mục tiêu nào đó. Sử dụng những khoảnh khắc đầy quý giá đó theo những cách giúp tôi chữa lành hoặc giúp người khác tìm ra cách vượt qua.2. Sự tập trung đưa bạn đến gần hơn với sự thật
“Sự thật” là gì? Tôi không đủ giác ngộ để bắt đầu chạm vào câu hỏi đó, nhưng tôi có thể chia sẻ một số sự thật mà tôi đã học được. Suy nghĩ của chúng ta có sức mạnh, vì bộ não sẽ tin những điều chúng ta nói với nó. Nó chấp nhận điều tốt (khẳng định tích cực), và nó chấp nhận điều xấu (tự nói tiêu cực). Khi tôi mười hai tuổi, tôi nhớ đã xem một chương trình đặc biệt sau giờ học về khả năng thống kê rằng những đứa trẻ có bố mẹ ly hôn sẽ ly hôn; làm thế nào mà nhiều khả năng những đứa trẻ có cha mẹ trong tù lại tự mình vào tù. Vì cả bố và mẹ tôi đều phải vật lộn với chứng nghiện ma túy, nên tôi cũng sẽ không thoát khỏi số phận đó. Tất cả mọi thứ mà chương trình nhắc đến, tôi đã trải qua. Tôi có thể nhớ rõ như thể hôm qua, xem chương trình này và tức giận. Tôi mười hai tuổi, và tôi chưa bao giờ quyết tâm hơn lúc đó. Tôi sẽ không trở thành mẹ của tôi, và tôi sẽ không để mình là một thống kê khác. Tôi nói với bộ não của mình rằng câu chuyện của tôi sẽ không kết thúc theo cách đó. Sau đó, tôi đã đưa ra một loạt các quyết định có tính toán giúp tôi có thể tốt nghiệp đại học năm 17 tuổi (với một AA) trước khi tôi hoàn thành trung học. Tuy nhiên, những quyết định và hành vi này dẫn đến vấn đề về sự hoàn hảo và kỳ vọng. Tôi từng nghĩ sự đánh đổi là xứng đáng. Tôi ổn khi là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo, người luôn tự phê bình bản thân là rất ồn ào và khó chịu. Tuy nhiên, tôi đã nhận được bằng Thạc sĩ mà tôi không muốn bởi vì tôi cần phải chứng minh rằng tôi có thể với bản thân và “mọi người” khác, rằng tôi hơn những gì tôi nên có. Các nhà Phật học có một thuật ngữ diễn tả những suy nghĩ mà chúng ta bám vào và đấu tranh để buông bỏ, được gọi là Monkey Brain. Thuật ngữ này đề cập đến cảm giác bối rối, bồn chồn và lo lắng gắn liền với suy nghĩ của chúng ta. Tiến sĩ Diana Raab, nói rằng chúng ta có thể chống lại điều này bằng cách thực hiện một vài bước đơn giản, “Bước đầu tiên để làm như vậy là trở nên vững vàng và trấn tĩnh tâm trí — nghĩa là, hãy ghi nhớ tại đây và ngay bây giờ. Hiện diện theo cách này được gọi là chánh niệm”. Cách tập trung này và nhận thức được “hiện tại” sẽ giúp bạn hòa hợp hơn với cơ thể và tâm trí của mình. Luyện tập chánh niệm có thể giúp bạn đến gần hơn với sự thật mà bạn đang tìm kiếm. Có thể, sự thật là chúng ta đã dành quá nhiều thời gian để lo lắng về những điều mà chúng ta không thể kiểm soát, thay vì suy ngẫm về những điều chúng ta có thể làm được. “Nếu một vấn đề có thể khắc phục được, nếu một tình huống bạn có thể làm gì đó để giải quyết nó, thì không cần phải lo lắng. Nếu nó không thể sửa chữa được, thì không có gì phải lo lắng. Không có lợi ích gì khi lo lắng bất cứ điều gì. ” - Dalai Lama.3. Hãy tử tế, rộng lượng và hào phóng
Đối xử tử tế và rộng lượng là bài học yêu thích của tôi từ Đức Đạt Lai Lạt Ma. Thật trùng hợp, đó là bài học yêu thích của tôi từ Cơ đốc giáo. Mọi người đều có thể hữu ích và không ích kỷ nếu họ buông bỏ bản ngã của chính mình và những thứ không quan trọng khác. Phần thưởng từ việc mở lòng của bạn có giá trị hơn bất cứ thứ gì mà bạn có thể có được. “Hãy tử tế bất cứ khi nào có thể. Nó luôn luôn có thể. ” - Dalai Lama Theo Tiến sĩ Karen Hall, “Khoa học ngày nay đã chỉ ra rằng việc cống hiến nguồn lực cho người khác, thay vì ngày càng có nhiều hơn cho bản thân, sẽ mang lại hạnh phúc lâu dài”. Đối với nhiều người sống sót sau tổn thương thời thơ ấu, hạnh phúc lâu dài cũng có thể là một con kỳ lân. Tuy nhiên, cách tìm thấy nó có thể dễ dàng hơn chúng ta từng nghĩ. Vậy làm thế nào bạn có thể tốt với người khác? Có một số cách như sau: cho đi khi bạn thấy một số người cần sự giúp đỡ, vui vẻ cởi mở với người khác khi họ thành công ở một việc gì đó và trung thực nhưng vẫn nhẹ nhàng. Đối xử tốt với bản thân cũng rất quan trọng. Chăm sóc tốt cho cả tinh thần và thể chất của chính bạn. Khi nhân loại trở nên tử tế hơn với nhau, tất cả chúng ta sẽ bắt đầu nhìn thấy một thế giới khác - một thế giới mà có lẽ ít trẻ em phải trải qua tổn thương thời thơ ấu hơn.⭐Hình dung về một tương lai tốt đẹp hơn
Viết về tổn thương và tìm hiểu cách mà nó truyền cảm hứng hoặc truyền đạt cho người khác là một yếu tố quan trọng trong quá trình chữa lành của tôi. Tôi không còn cố gắng che giấu những điều đã xảy ra với tôi dưới một đám mây bình thường. Tôi không muốn những điều tôi không chọn và tôi đã dành phần tốt hơn trong 30 năm để cố gắng vượt qua, để không ai có thể nhận ra tôi đã phải vật lộn. Tất cả những gì hoàn thành là nuôi con khỉ trong não tôi. Nó siết chặt những suy nghĩ và cảm xúc bởi vì đó là thứ thúc đẩy tôi. Giờ đây, tôi được tiếp thêm sức mạnh bởi kiến thức mà tôi xứng đáng để làm cho mọi khoảnh khắc tôi có trên trái đất đều có ý nghĩa. Tôi có thể chấp nhận những điều đã xảy ra và bước tiếp bởi vì chúng không tồn tại vĩnh viễn và chỉ sống trong tâm trí tôi lúc này. Và tôi có thể trở nên tốt bụng. Tôi có thể đối xử tốt với chính mình, và cô gái nhỏ đã mất, "cô gái không có ai yêu thương." Tôi có thể yêu chính tôi, và nếu lời nói của tôi giúp người khác tìm thấy tình yêu cho chính họ hoặc hàn gắn, thì tôi đã tận dụng tối đa mỗi ngày. Và như vậy là đủ. ________________________________ Xin chân thành cảm ơn tác giả vì những chia sẻ vô cùng bổ ích!- Theo: everydaypower.com
- Người dịch: Lê Thu Phương
- Khi chia sẻ cần phải trích dẫn nguồn là “Người dịch: Lê Thu Phương – Nguồn iVolunteer Vietnam”